Mưa ru mòn ngọn lá vàng ,
Lấm bờ hư tịch, quạnh loang sông chiều .
Sông chiều thả mái đìu hiu ,
Ngược dòng nước cuộn đò xiêu chập chờn !
Mưa ru lạnh phiến đá hờn ,
Ướt nhành cỏ dại biếc dờn rêu rong .
Giọt đời năm tháng phơi phong ,
Lòng vương mấy bận, tình đong mấy tình .
Duyên nhau một thoáng ảo hình ,
Bên gương bóng vỡ... ấy mình hay ta ?
Chừ nghe buốt nẻo mưa qua ,
Hạt rơi niềm nỗi, hạt sa ngậm ngùi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét