Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

BUỒN.

Chiều ru lỡ giấc mộng thường,
Em qua bóng ngã giáo đường buồn thênh.
Nẻo về bước mỏi chênh vênh
Thơ buông ngùi ngậm, lời mênh mang lời.
Sợi buồn vắt nặng tuổi đời,
Để hương xưa nhạt theo thời gian phai.
Trĩu gầy đọng siết bờ vai,
Nỗi niềm lặng khuất câu sai, câu lầm.
Chợt thương tím dạ mưa bầm,
Buồn tôi đổ giọt thì thầm bên tôi !
DẠ VŨ

3 nhận xét:

  1. Buồn đâu đeo đẳng cả đời?
    Sao không quẳng tuốt vào trời hư không !
    Để cho nhẹ bớt cõi lòng,
    Để cho cười nụ vẫn còn thắm môi...

    Trả lờiXóa
  2. Nỗi buồn nặng lắm người ơi,
    Quẳng ba bốn bận cũng rơi lại lòng !
    Cám ơn Người Nguyên Thủy đã hạ cố

    Trả lờiXóa