Lồng lộng giữa mây trời bóng dõi
Kiếp phù vân dấu mỏi chân côi
Nhịp đưa mái đẩy buồn trôi
Bềnh bồng con nước phai phôi nẻo đời !
Nghe hư huyễn buông lời gió quyện
Vọng trăm năm tình luyến duyên lưu.
Ta về khoác mảnh vô ưu,
Thả hoang thề nguyện bỏ lưu hương nguyền !
Trăng mặc gió dạt miền miên viễn
Nửa vầng treo lặng tiếng kinh thư.
Bờ xa sóng cuộn thực hư
Giữa ngàn cô tịch chân như chập chờn !
Chân như chẳng ở kinh thư,
Trả lờiXóaChân như hiện hữu phải từ sát na...