Đường khuya loang lổ dấu trăng côi
Lạnh buốt hao gầy bóng nhạt trôi
Cuối lũng xôn xao hồn buốt lỡ
Lưng triền khắc khoải dạ thương bồi.
Nụ thơm mấy thuở nồng hương tóc ?
Giọt mặn bao lần đượm khóe môi ?
Nghiêng mảnh đêm treo sầu đất khách
Riêng tình canh cánh - Tôi ơi tôi !
DẠ VŨ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét