Có lẽ mưa nhòa cuối lũng xa,
Đường hoen gót nhỏ áo phơi tà.
Mùa qua mấy bận ru tình mỏi,
Để bước em về tím hạt sa.
Có lẽ mây buồn giăng lối xưa,
Đàn tôi vụng khảy khúc âm thừa.
Nghe thương lạc bến thu màng muộn,
Để bóng con đò trĩu mái đưa !
Có lẽ em về khóc duyên ngâu,
Chiều buông nỗi nhớ lạnh giang đầu.
Hờn vương đá cỏ mờ rêu đọng,
Để lắng đêm về quạnh canh thâu !
Có lẽ trong tiền kiếp xa xăm,
Tình ta buộc kết nợ tơ tằm,
Đầy vơi mấy nỗi đong thành lệ,
Nhỏ xuống cho chừ nặng tháng năm !
Có lẽ tôi về đếm thu phai,
Tìm quên dấu mộng thuở trang đài.
Chôn lời thương vỡ bờ em ngọt,
Lịm giấc khuya nhòa vết liêu trai !
17-9-15
DẠ VŨ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét