Thứ Năm, 18 tháng 6, 2015
CHUYỆN NGƯỜI DƯNG ( 2 )
Một ngưng, hai ngưng, ba phải ngưng,
Nhủ thế mà sao chẳng đặng đừng.
Nửa mảnh tình thu gieo màng muộn,
Quặn lòng tôi lắm, hỡi Người Dưng !
Một thôi, hai thôi, mấy cũng thôi.
Quyết thế mà sao dạ bồi hồi.
Nỗi nhớ xót xa về phương nớ,
Cuộn cuồn như lũ giữa dòng trôi !
Buộc ràng cho mấy chút tơ duyên,
Quyến luyến mà chi giọt hương nguyền.
Tôi, Em, - đầu, cuối giang cách trở,
Lặng lẽ riêng phòng, giấc cô miên !
Thôi thế thì thôi nhé em ơi,
Chút duyên nhè nhẹ gói bao lời.
Tình thơ tôi dệt, Người Dưng đọc,
Để thoáng thương mềm xuyến xao rơi !
Thôi thế thì thôi nhé Người Dưng,
Lạnh gót mưa sa bước ngập ngừng.
Tôi về xóm nhỏ đèn hiu hắt,
Phơi dấu yêu mà...nhớ...NGƯỜI DƯNG !
18-6-2015
DẠ VŨ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét