Thứ Năm, 18 tháng 6, 2015

CHUYỆN NGƯỜI DƯNG ( 2 )



Một ngưng, hai ngưng, ba phải ngưng,
Nhủ thế mà sao chẳng đặng đừng.
Nửa mảnh tình thu gieo màng muộn,
Quặn lòng tôi lắm, hỡi Người Dưng !

Một thôi, hai thôi, mấy cũng thôi.
Quyết thế mà sao dạ bồi hồi.
Nỗi nhớ xót xa về phương nớ,
Cuộn cuồn như lũ giữa dòng trôi !

Buộc ràng cho mấy chút tơ duyên,
Quyến luyến mà chi giọt hương nguyền.
Tôi, Em, - đầu, cuối giang cách trở,
Lặng lẽ riêng phòng, giấc cô miên !

Thôi thế thì thôi nhé em ơi,
Chút duyên nhè nhẹ gói bao lời.
Tình thơ tôi dệt, Người Dưng đọc,
Để thoáng thương mềm xuyến xao rơi !

Thôi thế thì thôi nhé Người Dưng,
Lạnh gót mưa sa bước ngập ngừng.
Tôi về xóm nhỏ đèn hiu hắt,
Phơi dấu yêu mà...nhớ...NGƯỜI DƯNG !

18-6-2015
DẠ VŨ

Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

CHUYỆN NGƯỜI DƯNG


Chẳng biết duyên nhau tự thuở nào,
Cứ lần gặp gỡ lại nôn nao.
Lời thương đang giữ - đành mong mận,
Tiếng ái chưa trao - phải hẹn đào.
Ngờ nghệch lòng đây khi khuyết nguyệt,
Phập phồng dạ nọ lúc mờ sao.
Ôm tình ấm ớ làm thi sĩ,
Dệt bóng NGƯỜI DƯNG - lá xạc xào !

Thứ Hai, 1 tháng 6, 2015

THƯƠNG LẠNH GIỌT ĐỜI

TÔI VỀ PHƠI HẠT ĐÊM ĐEN
THƯƠNG CON PHỐ NHỎ CHONG ĐÈN ĐỢI AI !

Tình phai héo hắt bến giang đầu,
Nửa mảnh duyên thừa biệt lũng sâu
Chiều buông ráng tắt hồn u quạnh,
Giọt vỡ bên triền níu thương ngâu !

Tôi trở về tôi, những giọt đời,
Rải tình vương vấn réo đêm côi.
Nửa vầng khuyết tịch treo mờ nẻo,
Nửa nụ em nhòa dấu xa xôi !

Ừ em, lỡ chuyến xe chiều ấy,
Dằn vặt bao lần chén tỉnh say.
Xe biệt mù xe nào  vết tích ?
Mà tình đau vỡ đọng hoài đây !

Ừ thôi phố nhỏ đã chong đèn,
Tôi về phơi hạt giữa đêm đen,
Ru con tình muộn bờ hoang thảo,
Vọng ngã kinh cầu tiếng ngân xen !

DẠ VŨ