Ai thả xuống đời giọt heo may ?
Nặng vó câu chiều lữ khách say.
Chén tiễn thu xưa tình quán trọ
Phím lạc tơ chùng níu mưa bay !
Lặng lẽ treo mềm giọt đong đưa,
Mù loang mấy nẻo đợi hồn trưa.
Câu thơ dong ruỗi, vần hoang phế,
Nắng quyện tình sương vụng gió đùa !
Khắc khoải sầu canh mấy giọt tình,
U mê ngụp lặn chốn tử sinh.
Màu pha sắc tóc, đường chân mỏi
Lặng trở về xưa - Bước chỉ mình !
Mây lãng du về cuối nẻo đâu,
Vỡ bầy Ô Thước, khóc duyên Ngâu.
Vàng phai mấy độ, tình thu muộn,
Dệt nửa vần thơ đếm giọt sầu !
Thôi em hong áo trả hương đời,
Mặn, ngọt bao lời cũng thế thôi.
Vai tôi gầy lạnh - Mời em tựa
Để lệ cuối chiều, giọt lắng rơi !
10-4-15
DẠ VŨ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét