Thời gian ơi ! Biết bao giờ trả lại ?
Vàng thu rơi, mềm mại - bước chân dìu.
Lối xưa về lóng lánh sợi nghiêng xiêu
Lòng chất ngất giữa thương chiều tịch lặng !
Thời gian ơi ! Dẫu cung đường trỉu nặng,
Ta bên nhau, tóc trắng bỗng hoàn xanh.
Nụ em cười, dịu ngọt một trời hanh,
Mềm gót nhỏ- an lành- hương áo tím !
Em tôi ơi ! đàn xưa giờ long phím,
Khúc miên du tắt lịm cuối sương mờ.
Lối xưa về hun hút bước ngu ngơ,
Thương lệ xót hoang bờ phai nhân ảnh.
Thôi em nhé, cứ lặng hoài sắc cảnh,
Gởi trăng treo ru mảnh dáng ngọt ngào.
Tôi trở về hong lại giọt xanh xao,
Ôm thương vỡ câu chào hôm từ tạ !
Em ơi em ! Chút đau miền trắng hạ,
Che rong rêu, ru- Dạ khúc không lời !
DẠ VŨ
31-3-2015
Thời gian ơi ! Dẫu cung đường trỉu nặng,
Ta bên nhau, tóc trắng bỗng hoàn xanh.
Nụ em cười, dịu ngọt một trời hanh,
Mềm gót nhỏ- an lành- hương áo tím !
Em tôi ơi ! đàn xưa giờ long phím,
Khúc miên du tắt lịm cuối sương mờ.
Lối xưa về hun hút bước ngu ngơ,
Thương lệ xót hoang bờ phai nhân ảnh.
Thôi em nhé, cứ lặng hoài sắc cảnh,
Gởi trăng treo ru mảnh dáng ngọt ngào.
Tôi trở về hong lại giọt xanh xao,
Ôm thương vỡ câu chào hôm từ tạ !
Em ơi em ! Chút đau miền trắng hạ,
Che rong rêu, ru- Dạ khúc không lời !
DẠ VŨ
31-3-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét