Thôi em nỗi nhớ đong đầy,
Niềm đau đã chín, cơn say đã mềm.
Tình buông lạnh hạt bên thềm,
Câu ru trăn trở buồn đêm kiếp người.
Tôi về nhặt lại nụ cười,
Gởi treo nửa khuyết , khuất trời tịch hư.
Gói hồn cuối nẻo chân như,
Khánh chuông réo rắt, kinh thư vụn rời !
Thôi thôi, đời trả lại đời,
Câu thơ di quạnh, tiếng lời lặng trôi.
Mai về trắng áo nguyên khôi,
Nén nhang em tiễn, tình tôi em hoàn !
DẠ VŨ
23-4-15