Cát hằn xao vở dấu nguyên thơ
Ráng tỏa chiều loang vệt hắt mờ.
Dòng đẩy mõi mòn xa bến đợi
Thương đưa man mác biệt câu chờ !
Em neo một mảnh tình duyên phế
Ta ủ trăm năm mộng dáng hờ !
Màng muộn cuối đường thân ốc gởi
Hoàng hôn tĩnh đọng- thoáng nguyên sơ !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét