Ta về ăm ắp khối tình thơ,
Từ độ hồn xuân vỡ mộng hờ.
Bước thả gập ghềnh soi dốc quạnh
Nghe chiều rơi buốt giọt hoang sơ !
Ta về phờ phạc nỗi niềm đau
Thuở bóng người xa biệt chuyến tàu.
Gác lại bên đường bao sợi nhớ
Hun hút đêm nhòa dõi mắt sâu !
Thì thôi, đã hết những đêm hờn,
Đã vời thăm thẳm nụ cười mơn
Còn chi mà trách lời không thật
Còn mấy mà đau cuộc tình vờn !
Thôi chừ lặng lẽ bước ta về ,
Nghe mềm lối cỏ đắng u mê .
Hai năm thực ảo vừa đủ mộng
Mộng cạn duyên vơi...lỡ ước thề !